Bến Đỗ
Trần Quang Đạo
tìm bến đỗ đời mình nơi có neo cột khói
nơi có vệt chổi loang vun lại những đống chiều
tiếng bát đũa vang âm thanh đoàn tụ
lang thang dấu chân tìm kiếm mỏi mòn
những bến đỗ buông neo tưởng cả đời ở lại
mà lòng trôi theo chốn cánh buồm đi
ta một thôi mà rời bến bao lần
mảnh buồm vá – sông còn dài thương đời mình đơn độc
những bến chiều chưa ghé đã rời xa
tìm bến đỗ đời mình nơi đằm sâu nỗi nhớ
tượng hình lên từng khoảnh khắc đời mình
ta vừa thuyền vừa bến tiễn đưa nhau.
" Khi tự do ta có đủ thời gian để làm những gì mình muốn, để chiêm nghiệm về cuộc đời, nhìn lại chính bản thân mình và những người xung quanh nhưng có lẽ bạn vẫn là kẻ độc hành bên những người thân và bạn bè đây chính là cái giá mà bạn phải trả cho sự tự do đó''
Năng Quê
Phan Thanh Minh
mai ta về làm nắng quê ta
để nghe tiếng mẹ hò thương mến
sông vẫn làm dâu bến quê nhà
Khói dạ đốt đồng say mây trắng
hoàng hôn đỏng đảnh nụ môi chiều
ta về làm khách thời thơ ấu
vẳng tiếng chim gù trêu gió hưu
vẳng tiếng chim gù trêu gió hưu
Tóc em đanh nhánh ngày con gái
tha thướt hương cau rụng trắng mùa
mai biết tơ đời xanh biếc mãi
hay buồn xếp lá những đêm mưa
Sáng loang trầm chậm vầng sương sớm
mẹ gánh lo toan trữu tiếng gà
đậu đỗ thương.. mùa con nước lớn
đậu đỗ thương.. mùa con nước lớn
nhọc nhằn lứu kứu bước chợ xa
thèm nghe tiếng dế lửa mồ côi
lớn lên rứt ruột ngày xa mẹ
thương nhớ riêng ta một khoảng trời.Tổng hợp qua Internet